Bốn phương pháp hô hấp

Bốn phương pháp hô hấp

Khi xem xét câu hỏi về quá trình hô hấp, chúng ta phải bắt đầu xem xét cơ chế vận hành nhờ đó hoạt động hô hấp bị ảnh hưởng. Cơ chế hô hấp biểu lộ qua (1) sự vận động linh hoạt của phổi, và (2) các hoạt động của hai bên và đáy của khoang ngực chứa phổi. Ngực là phần của thân giữa cổ và bụng, khoang ngực chủ yếu chứa phổi và tim. Nó được ngăn cách bởi xương sống, xương sườn với các sụn của chúng, xương ức, và dưới bởi cơ hoành. Nó thường được gọi là “ngực.” Nó được ví với một cái hộp đóng hoàn toàn và hình nón, phần cuối nhỏ của nó hướng lên trên, cột sống làm thành phần lưng của hộp, phần trước ngăn bởi xương ức và hai bên bởi các xương sườn.

Có 24 xương sườn, 12 cái nằm mỗi bên và tỏa ra từ mỗi bên của xương sống. 7 cặp xương sườn phía trên được gọi là “xương sườn đích thực,” được gắn chặt trực tiếp với xương ức, trong khi các cặp phía dưới được gọi là “xương sườn nổi,” hay xương sườn giả bởi vì chúng không được cố định, 2 cặp đầu tiên phía trên được gắn chặt bởi sụn dính với các xương sườn khác, các cặp còn lại không có sụn, điểm cuối phía trước của chúng tự do.

Xương sườn được chuyển động trong hô hấp nhờ 2 lớp cơ nhân tạo, gọi là cơ liên sườn. Cơ hoành, vách ngăn cơ trước đó, phân tách lồng ngực với khoang bụng.

Trong hành động hít vào các cơ mở rộng phổi để cho chân không được tạo ra và không khí bơm vào theo quy luật vật lý nổi tiếng. Mọi thứ phụ thuộc vào các cơ liên quan trong quá trình hô hấp, để thuận tiện chúng ta gọi là “các cơ hô hấp.” Thiếu sự hỗ trợ của các cơ này phổi không thể mở rộng, và khoa học về hơi thở của Yogi phần lớn phụ thuộc vào sự vận dụng và kiểm soát hợp lý các cơ này. Sự kiểm

soát hợp lý các cơ này sẽ giúp phổi mở rộng tối đa và thu được khối lượng sự sống lớn nhất (life giving properties) của không khí trong cơ thể.

Các Yogi phân loại Hô hấp thành 4 phương pháp phổ biến như sau:

  • Thở cao
  • Thở vừa
  • Thở thấp.
  • Thở hoàn chỉnh kiểu Yogi.

Chúng ta sẽ bàn chung về 3 phương pháp thở đầu tiên và bàn mở rộng về phương pháp số 4, trong đó khoa học về hơi thở của Yogi phần lớn dựa vào.

(1) Thở cao.

Phương pháp thở này được giới phương Tây gọi là Thở xương đòn. Người thở cách này nâng xương sườn và kéo xương đòn và vai lên cùng lúc hít trong bụng và đẩy không khí tỳ vào cơ hoành, tới lượt mình cơ hoành được nâng lên.

Phần trên của ngực và phổi, là phần nhỏ nhất, được dùng và vì thế một lượng không khí tối thiểu bơm vào phổi. Ngoài ra, cơ hoành được nâng lên nhưng không có sự mở rộng theo cách này. Nghiên cứu về giải phẫu của ngực sẽ thuyết phục bất cứ học viên nào rằng nỗ lực tối đa được dùng để thu được một lượng khí tối thiểu trong cách thở này.

Thở cao có lẽ là hình thức thở kém nhất ở người và đòi hỏi năng lượng lớn nhất với lợi ích nhỏ nhất. Nó là một hình thức lãng phí năng lượng, kết quả tồi. Nó tương đối phổ biến ở người phương Tây, nhiều phụ nữ quen với cách thở này và thậm chí các ca sỹ, mục sư, luật sư và những người khác, đáng lẽ biết rõ hơn, đều đang thở một cách thiếu hiểu biết.

Nhiều căn bệnh của các cơ quan thanh âm và cơ quan hô hấp có thể bắt nguồn trực tiếp từ phương pháp thở lạc hậu này, sự căng thẳng của các cơ quan tinh tế phát sinh từ hình thức thở kiểu này thường sinh ra giọng khàn và gắt. Nhiều người thở theo cách này trở nên quen với cách “thở bằng miệng” kinh khủng được mô tả ở chương trước.

Nếu học viên có bất kỳ nghi ngại gì về điều đã nói về hình thức thở này, để anh ta cố thử đẩy toàn bộ khí khỏi ngực ra, rồi đứng thẳng, để hai tay bên hông, nâng vai và xương ức và hít vào. Anh ta sẽ thấy rằng lượng khí hít vào quá ít. Rồi để anh ta hít vào một hơi thở sâu, sau khi hạ vai và xương ức xuống, va anh ta sẽ học được bài học về hơi thở mà anh ta có khả năng nhớ lâu hơn bất kỳ thông tin nào được kể hay viết ra.

(2) Thở giữa.

Phương pháp hô hấp này được học viên phương Tây biết đến là kiểu thở xương sườn hay thở cơ liên sườn và trong khi nó tối ưu hơn kiểu thở cao thì nó vẫn kém hơn cả phương pháp thở thấp và thở toàn bộ kiểu Yogi. Trong kiểu thở giữa, cơ hoành được đẩy lên, và bụng hóp vào. Xương sườn được nâng lên đôi chút và ngực được mở rộng phần nào. Kiểu thở này tương đối phổ biến ở những người chưa nghiên cứu về chủ đề hơi thở. Vì có 2 phương pháp thở tốt hơn chúng tôi chỉ đề cập một chút và về cơ bản lưu ý bạn chú ý đến những yếu điểm của nó.

(3) Thở thấp.

Kiểu hô hấp này tốt hơn nhiều so với 2 hình thức thở trước và gần đây các học giả phương Tây đã tán dương hiệu quả của nó, và đã đặt tên cho nó là “Thở bụng,” “Thở sâu,”

“Thở cơ hoành”…. và công chúng đã dành nhiều sự quan tâm tới kiểu thở này, và nhiều người đã bị thuyết phục thay thế các kiểu thở kém hơn và gây hại trước kia. Nhiều hệ thống thở đã được xây dựng quanh kiểu thở Thấp và học viên đã phải trả phí cao để học các hệ thống mới (?). Nhưng như chúng tôi đã nói nhiều tiến bộ đã đạt được và sau tất cả học viên đã trả phí cao để học kiến thức cũ chắp vá lại chắc chắn tốn tiền nếu họ được thuyết phục bỏ kiểu thở Cao và giữa cũ.

Mặc dù nhiều học giả phương Tât viết và nói về phương pháp này như một hình thức thở tối ưu nhất, các Yogi biết nó chỉ là một phần của một hệ thống mà họ đã dùng hàng thế kỷ và phương pháp họ biết là “Thở toàn bộ.” Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng một người phải quen với các nguyên tắc của kiểu thở thấp trước khi anh ta có thể nắm bắt được ý tưởng Thở toàn bộ.

Hãy để chúng ta tiếp tục xem xét cơ hoành. Nó là gì? Chúng ta thấy rằng nó là cơ vách ngăn lớn, phân chia ngực và các cơ quan bên trong với bụng và các cơ quan của nó. Khi nghỉ ngơi, cơ hoành biểu lộ một bề mặt hõm trên bụng. Cơ hoành khi quan sát từ bụng dường như giống bầu trời khi quan sát từ trái đất – bên trong của một bề mặt hình vòm.

Cho nên phía cơ hoành hướng tới các cơ quan của ngực giống như một bề mặt tròn lồi – như một quả đồi. Khi cơ hoành được đưa vào sử dụng hình quả đồi bị thấp hơn và cơ hoành ấn vào các cơ quan thuộc bụng và ép bụng.

Trong kiểu thở thấp, phổi được hoạt động tự do hơn trong 2 phương pháp đã nói ở trên và vì vậy nhiều không khí hơn được hít vào. Thực tế này đã dẫn số đông các học giả phương Tây nói và viết về kiểu thở thấp (họ gọi là thở bụng) như là phương pháp tối ưu và tốt nhất khoa học từng biết. Nhưng Yogi phương Đông từ lâu đã biết phương pháp tốt hơn, một vài học giả phương Tây đã công nhận thực tế này. Rắc rối với tất cả các kiểu thở, ngoài “Thở toàn bộ kiểu Yogi” là chẳng có kiểu thở nào phổi được lấp đầy không khí – tối ưu nhất chỉ 1 phần của không gian phổi được lấp đầy, thậm chí trong cả kiểu thở thấp. Thở cao chỉ lấp đầy phần phía trên của phổi. Thở giữa chỉ lấp đầy phần giữa và một phần phía trên. Còn thở thấp chỉ lấp đầy phần thấp hơn và giữa. Rõ ràng rằng bất cứ kiểu thở nào lấp đầy toàn bộ không gian phổi phải tối ưu hơn các kiểu thở chỉ lấp một phần nhất định của phổi. Bất cứ phương pháp nào sẽ lấp đầy toàn bộ không gian phổi phải có lợi nhất cho người theo cách cho phép anh ta hấp thụ lượng ôxy lớn nhất và lưu giữ lượng Prana lớn nhất. Phương pháp thở toàn bộ được các Yogi biết là phương pháp hô hấp tốt nhất khoa học từng biết.

(4) Thở Toàn Bộ kiểu Yogi.

Phương pháp thở Toàn Bộ kiểu Yogi gồm mọi điểm tốt của thở cao, thở giữa và thở thấp với việc loại bỏ các đặc điểm chê trách của chúng. Nó đưa toàn bộ chức năng hô hấp, mọi phần của phổi, mọi tế bào khí và mọi cơ hô hấp vào hoạt động. Toàn bộ hệ thống hô hấp phản ứng với kiểu thở này và lượng tối đa không khí thu được từ lượng tối thiểu năng lượng. Khoang ngực được mở rộng trong mọi hướng và mọi phần của cơ thể thực hiện công việc và chức năng tự nhiên của chúng.

Một trong các đặc tính của kiểu thở này là thực tế rằng các cơ hô hấp được sử dụng hoàn toàn, trái lại ở các kiểu thở kia chỉ một phần của các cơ này được dùng. Trong kiểu thở Toàn bộ, giữa các cơ, những cơ kiểm soát xương sườn được hoạt động tích cực giúp gia tăng không gian trong đó phổi có thể mở rộng và cũng hỗ trợ phù hợp cho các cơ quan khi cần thiết, Tự nhiên lợi dụng sự hoàn hảo của nguyên tăc cân bằng trong quá trình này. Các cơ nhất định giữ các xương sườn thấp hơn chắc tại đó, trong khi các cơ khác dồn về bên ngoài.

Tiếp tục trong kiểu thở này, cơ hoành được kiểm soát toàn bộ và có thể thực hiện chức năng của nó một cách hợp lý và trong trường hợp như vậy mang lại hiệu quả tối ưu.

Trong hoạt động xương sườn nói ở trên, các xương sườn thấp hơn bị kiểm soát bởi cơ hoành kéo chúng nhẹ xuống dưới, trong khi các cơ khác giữ chúng và các cơ liên sườn ép chúng về bên ngoài, tất cả kết hợp lại mở rộng khoang giữa ngực tới mức tối đa. Ngoài hoạt động cơ này, các xương sườn bên trên cũng được nâng và ép về bên ngoài nhờ cơ liên sườn vì thế tăng không gian của ngực bên trên tới mức tối đa.

Nếu bạn đã nghiên cứu các đặc tính đặc biệt của 4 kiểu thở nêu trên, bạn sẽ lập tức thấy rằng kiểu thở Toàn bộ gồm mọi đặc tính có lợi của 3 kiểu kia, cộng thêm các lợi ích tương hỗ sinh ra từ hoạt động phối hợp của ngực cao, ngực giữa và khu vực thuộc về cơ hoành và vì thế nhịp điệu thở tự nhiên đạt được.

– trích Khoa học về hơi thở của Yogi –

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *