Hiệu ứng Backster, thí nghiệm về trường Nguồn

Thực vật phản ứng với suy nghĩ và cảm xúc của bạn

Backster là một cựu nhân viên CIA, ông phát minh ra máy nói dối.

Vào năm 1966, Backster có một ý tưởng, ông sẽ kết nối cây huyết dụ với máy nói dối để xem điều gì xảy ra. Thật ngạc nhiên, biểu đồ điện của cây hình răng cưa và sống động, thay đổi liên tục. Sau đó, khi Backster tiếp tục nhìn, hiện tượng thú vị ngạc nhiên hơn xảy ra.

Khoảng 1 phút trong biểu đồ, hình thể hiện một sự thay đổi ngắn trong đường viền, tương tự một phương thức phản ứng đặc trưng của một người trải qua sợ hãi của việc nói dối.

Trong ngôn ngữ đơn giản, hoạt động điện của thực vật nhìn giống như biểu đồ từ một người bắt đầu nói dối. Backster biết rằng nếu bạn muốn phát hiện một người nói dối, đầu tiên bạn phải đối chất với họ về bất cứ điều gì họ có thể đang che dấu. Nếu câu hỏi của bạn khiến họ cảm thấy đe dọa và lo lắng, hoạt động điện trong da của họ mạnh hơn. Backster muốn biết liệu ông có thể nhận được phản ứng tương tự con người ở thực vật mới của mình bằng cách đe dọa sự sinh tồn của chúng bằng cách này hay cách khác.

Backster cố nhúng một chúng những chiếc lá vào một cốc cà phê nóng. Không có gì xảy ra.

Ông cạo một trong những chiếc là bằng bút của mình. Gần như không có phản ứng gì.

Ông nghĩ cách đe dọa cuối cùng là sẽ châm và dốt lá điện cực của thực vật. Lúc đó, cái cây khoảng 15 feet cách xa nơi ông đang đứng…Điều mới mẻ duy nhất diễn ra là suy nghĩ này.

Điều xảy ra sau đó sẽ thay đổi lịch sử khoa học mãi mãi, và tác động của nó vẫn chưa được biết đến trong nhận thức của những người ngoài giới khoa học.

Khoảnh khắc hình ảnh đốt cháy chiếc lá xuất hiện trong tâm trí ông, máy nói dối ghi nhận bút dịch chuyển nhanh chóng tới đỉnh của biểu. Backster không nói lời nào, không chạm vào cây, không ánh sáng của bật lửa, chỉ có ý định rõ ràng là đốt cháy chiếc lá. Bản ghi của cây chỉ ra sự kích thích gây ấn tượng sâu sắc. Như thể cái cây này đọc được tâm trí của Backster.

Biểu đồ của Dr. Cleve Backster của cây huyết dụ có phản ứng điện ngay khi ông nghĩ về việc đốt cháy lá của cây.

Backster lặp lại thí nghiệm của mình ở một lớp học ở trường cao đẳng. Một sinh viên trong phòng bị kích động, mất kiên nhẫn và muốn tự tái thực hiện Hiệu ứng Backster. Sinh viên này nhảy khỏi ghế của anh ta với một cái bật lửa trong tay và chạy tới cái cây để đốt nó nhưng mọi người ngăn anh ta lại. Cái cây vẫn “kêu gào” từ nỗi sợ bị đốt cháy. Do đó, toàn bộ lớp học chứng kiến rằng Hiệu ứng Backster thực sự hoạt động.

Thí nghiệm trong lớp học của Backster được mời ghi hình. Trong một lần quay, không có cảm xúc mạnh mẽ về cảnh quay. Sinh viên không thực sự muốn đốt cháy cái cây. Cái cây “biết” nó không bị đe dọa thực sự, vì thế biểu đồ của nó êm ả và bình thường. Lần quay tiếp theo, một người gửi cái cây những suy nghĩ u ám và đen tối nhất có thể đột ngột xuất hiện ngay khi người này đối diện sinh viên. Người này thực sự cảm nhận sâu trong lòng mình thực sự ghét cái cây, muốn đốt nó thành nhiều mảnh. Ngay tại khoảnh khắc đó, kim của máy nói dối chạy nhanh giống như một người la hét khiếp sợ.

Sau đó cũng chính nhân vật muốn đốt cây nói xin lỗi với cái cây, và gửi cảm giác yêu thương cho nó. Biểu đồ trở lại bình thường.

Thực vật luôn lắng nghe

Sau phát hiện ban đầu trong năm 1966, Backster biết rằng một khi bạn bắt đầu chăm sóc một cái cây, nó dường như theo dõi suy nghĩ và cảm xúc của bạn.

Backster dùng đồng hồ đồng bộ để chứng minh rằng cái cây phản ứng ngay tại thời điểm ông ra quyết định. Backster bố trí một thí nghiệm cây ở New York và đi tới Clifton, New Jersey với đồng nghiệp Bob Henson của mình, người không biết rằng vợ của ông đã chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ cho ngày kỷ niệm lễ cưới của ông. Backster ghi nhận một vài phản ứng mạnh ở cây khi họ đi qua nhiều cung đường của chuyến đi, gồm thời gian họ tới Port Authority, thời gian họ bắt xe buýt đi Clifton, thời gian xe buýt tới hầm Lincoln, và thời gian cuối cùng họ tới Clifton. Ngay khi họ vào nhà và mọi người kêu la, “NGẠC NHIÊN!” cái cây thực sự cảm nhận nó.

Backster bắt đầu để cái cây kết nối với máy nói dối của ông mà không cố làm điều gì, chỉ quan sát phản ứng của chúng và sau đó cố tìm hiểu điều gì đã gây ra phản ứng. Một ngày ông thấy một phản ứng rất mạnh, và cuối cùng nhận ra nó xảy ra ngay khi ông đổ một ấm nước sôi vào bồn rửa bát trong phòng thí nghiệm của mình. Các cuộc thử nghiệm sau đó cho thấy bồn chậu rửa của ông có vi khuẩn, “điều tương tự như cảnh quán rượu ở phim Chiến tranh giữa các vì sao, và khi vi khuẩn đột nhiên chết do nước nóng, cái cây nhận thấy một sự đe dọa tới sự sinh tồn của riêng nó, kêu lên”.

Vào 3/11/1969, Backster thực hiện hiệu ứng này tại trường đại học Yale. Lá cây thường xuân được hái và kết nối với máy nói dối: “Tôi sau đó hỏi liệu chúng có côn trùng quanh đó có thể được tận dụng để kích thích phản ứng ở cây.” Sinh viên bắt một con nhện. Họ đặt con nhện vào một chiếc bàn và úp tay ngăn con nhện bên trong. Chiếc lá thường xuân không phản ứng lúc này. Nhưng khi sinh viên bỏ tay ra, chú nhện nhận biết rằng nó có thể thoát, bạn sẽ thấy một phản ứng biểu đồ lớn ngay trước khi chú nhện trốn. Kết quả này được lặp lại vài lần.

Tất cả trong Tự nhiên đang “nói chuyện” liên tục

Backster cũng kết nối với vi khuẩn sữa chua, trứng gà từ tủ lạnh và thậm chí các tế bào sống ở người với máy nói dối của ông, và tiếp tục nhận được các kết quả kinh ngạc. Liên tục, điều ông thấy là mọi thứ sống gắn chặt với môi trường của nó. Khi bất cứ stress gì, đau đớn hay cái chết xảy ra, tất cả các hình thức của sự sống trong khu vực xung quanh có phản ứng điện ngay lập tức, như thể tất cả chúng chia sẻ cơn đau.

Đầu tiên, Backster có ý tưởng đập vỡ trứng gà. Ngay khi ông đập vỡ quả trứng cho bữa sáng, khi cây ráy thơm có phản ứng mạnh. Ngay cả ông dùng trứng truyền thống, không thụ tinh từ cửa hàng. Điện cực trứng của Backster thể hiện hành vi bất ngờ, gồm các phương thức tương tự nhịp tim trên máy EEG, và “các chu kỳ bên trong chu kỳ” phức tạp trên máy EEG. Một trong những điện cực trứng của Backster bị sốc đột ngột khi ông bế con mèo Siamese, và khiến nó giật mình khi đang ngủ say. Thậm chí, ấn tượng hơn là biểu đồ của điện cực trứng “kêu la” mỗi lần quả trứng khác bị thả vào nước sôi, từng quả một. Quả trứng này được đặt bên trong một hộp bọc chì che mọi trường điện từ. Điều này có nghĩa là hiệu quả này không thể do bất kỳ sống radio, vi sóng hay cường độ điện từ nào khác. Backster hiểu rõ tầm quan trọng của việc ngăn trường điện từ trong một thí nghiệm như thế này.

Theo gợi ý của vài nhà khoa học và đặc biệt là vật lý, Backster ngăn các cây điện cực nhỏ hơn từ nhiễu từ trường bằng cách dừng một cũi màn hình bằng bạc (cũng gọi là cũi Faraday). Thực vật phản ứng như thể chiếc cũi này không tồn tại. Ông cảm thấy chắc chắn thông tin trao đổi giữa thực vật, vi khuẩn, côn trùng, động vật và con người không nằm bên trong tần số điện từ. AM, FM hay bất kỳ tín hiệu gì khác có thể được ngăn bởi các cách thông thường. Khoảng cách dường như không có giới hạn. Ông quan sát thấy rằng tín hiệu trao đổi này có thể đi hàng chục, thậm chí hàng trăm dặm. Dường như tín hiệu không thể bị ngắt trong dải điện từ. Nếu không phải vậy, thí nghiệm sẽ chắc chắn có ảnh hưởng hoàn toàn.

Đây là một trong nhiều nghiên cứu chứng tỏ trường Không hay trường Nguồn gần như không phải là điện từ. Mọi nhà khoa học biết sóng điện từ không thể đi qua vật bọc chì, cũi bọc bạc Faraday và/hoặc phòng ngăn cách.

Thí nghiệm ở tế bào người

Các thử nghiệm của Backster với tế bào người khiến phát hiện của ông cá nhân hơn nữa. Trong những thử nghiệm này, Backster sẽ lấy tế bào sống từ miệng một người bằng cách súc nước và nhổ vào một ống nghiệm. Ống này sau đó được xoay trong một máy ly tâm, khiến tế bào bạch cầu sống nổi lên trên, rồi Backster chiết xuất nó. Rồi các tế bào được đặt vào một ống nghiệm nhỏ 1 mili lít và đấu điện cực với dây vàng mỏng. Các tế bào mẫu này có thể tồn tại “từ 10 đến 12 giờ” Thí nghiệm với tế bào người được thực hiện cùng với phi hành gia Dr. Brian O’Leary năm 1988, người là giáo viên trường Corneel, Viện công nghệ, trường đại học California và Princeton. O’Leary mang một bạn gái cũ tới phòng thí nghiệm và dường như họ tranh cãi gắt, cuộc tranh cãi cung cấp cơ hội cho ông chứng kiến phản ứng chất lượng cao trong biểu đồ. O’Leary sau đó rời tới sân bay San Diego nơi ông có thể bay trở lại Phoenix, Arizona, cách xa 300 dặm.

Ông đồng bộ đồng hồ với Backster, và các tế bào của ông được theo dõi trong phòng thí nghiệm trong toàn bộ hành trình.

Mọi người thống nhất trước rằng Dr. O’Leary sẽ giữ một nhật ký chính xác về các sự kiện có thể khiến ông lo lắng tạm thời. Chúng gồm nhầm trên đường thoát trong khi quay xe lại sân bay, gần nhỡ chuyến bay do xếp hàng dài tại quầy soát vé, khởi hành và hạ cánh chuyến bay ở Phoenix, con trai ông lỡ giờ đón tại sân bay và một số sự kiện khác. Sau đó, khi so sánh giữa các sự kiện ghi lại và ghi nhận của biểu đồ ở máy, có sự tương đồng giữa phản ứng ở biểu đồ và gần như mọi lo lắng được ghi lại. Biểu đồ của ông trở nên yên lặng sau khi ông quay trở lại nhà và nghỉ ngơi.

O’Leary nói tâm trí của ông phát ra sóng thông tin được đón nhận bởi các tế bào sống của ông trong phòng thí nghiệm cách xa hàng trăm dặm. Hiệu ứng hoạt động khi các tế bào được giữ trong phòng ngăn cách, điều này tiếp tục chứng minh các tín hiệu không phải được phát bởi năng lượng điện từ. Có vài thứ “ngoài kia,” một số trường năng lượng cho phép suy nghĩ của chúng ta truyền qua không gian, ngay cả khoảng cách xa. Kết quả thí nghiệm này là đáng kinh ngạc, đặc biệt khi bạn bắt đầu xem xét cách dường như mọi thứ sống trong Tự nhiên đang lắng nghe mọi thứ khác. Chúng ta chắc chắc không phải trường hợp ngoại lệ trong trường năng lượng này.

Backster đã giảng chủ đề này nhiều lần, đặc biệt khán giả kêu lên khi họ phát hiện rằng rau, trái cây, sữa chua, trứng và các tế bào sống trong thịt sống tất cả đều “la hét” khi chúng bị nấu chín hay ăn. Ngay cả những người ủng hộ trường phái chay/chay trường/ăn sống, những người tự xem bản thân mình ăn một chế độ “không giết hại,” giờ đây phải đối mặt với thực tế rằng thực phẩm họ ăn phải trải qua nỗi khổ đau đo lường được, ít nhất từ quan điểm của con người. Thậm chí nếu bạn không nấu chín rau, hoạt động tiêu hóa của bạn vẫn có tác dụng “đốt cháy.” Backster nói rằng nếu bạn “cầu nguyện” với thực phẩm, bằng cách gửi nó những suy nghĩ tích cực và yêu thương thì dường như nó chấp nhận vai trò của mình trong việc giúp bạn sống, tất cả những phản ứng nghiêm trọng này không còn xảy ra trên biểu đồ. Nhiều nền văn hóa và truyền thống tinh thần khuyến khích chúng ta “cảm ơn thực phẩm của mình.” Với nghiên cứu của Backster, giờ đây chúng ta biết rằng hành vi dường như không quan trọng này, từ quan điểm khoa học, có một mục đích nhất định trong đời sống của chúng ta.

– tổng hợp từ nhiều nguồn bởi Lối Sống Xanh –

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *