08.04.2020, Manulife thông báo từ chối bảo vệ bệnh hiểm nghèo cho mình với lý do hồ sơ bệnh án rải ở nhiều bệnh viện, với tình trạng bệnh ko quá nguy cấp, không xác định được bệnh cụ thể, chỉ đi khám 1,2 lần nhưng không tái khám và điều trị dứt điểm. Người tư vấn nói là mình bị hội chứng rối loạn lo âu.
Chị ấy nói rất đúng. Thời gian này năm ngoái mình đang chơi vơi, lo lắng lắm, mỗi ngày trôi qua chỉ là tồn tại mà không chủ động trong cuộc sống của chính mình. Mình luôn tìm kiếm đáp án, sự hỗ trợ từ bên ngoài với mong cầu ai đó chỉ ra cho mình hướng đi, chỉ đúng căn bệnh về cả Thân & Tâm. Mỗi khi bị những chứng bệnh, cơn đau đày đọa mình lại lếch đến bệnh viện sau xét nghiệm, chụp phim thử nước tiểu chỉ mong BS tìm ra đúng căn bệnh của mình nhưng không. Không có câu trả lời chính xác cho chứng đau hai bên, dưới sau hông của mình. Lại một bịch thuốc mang về, không thấy thuyết phục, sợ thuốc Tây thế là mình không uống. Khổ sở bệnh tật, lo cho con, nên có bệnh là mình lo đi khám ngay, nhưng bs kê toa về không dám uống bởi có lẽ trong tiềm thức của mình: thuốc Tây không hề tốt, không mang lại sự khỏe mạnh lâu dài.
Khi biết đến khoá học của Anh trung, đăng ký học ngay sau 3h biết đến nhóm (mà lại học nợ ) mình tin và học rất nghiêm túc. Mình lao vào học các clip, có bữa học xuyên đêm. Nghe lần một chưa hiểu chỗ nào mình nghe lại lần 2 lần 3. Đến hiện giờ hằng ngày mình vẫn nghe lại khi cần. Qua đó, mình nhận ra nhiều điểm khúc mắc của mình về phương pháp chữa bệnh bằng thuốc tây & những bí mật chưa được công khai, luôn là điều khúc mắc trong mình.
Sinh ra trong gia đình 10 người con. Từ nhỏ hễ anh em đau bệnh là Ba Mẹ mua thuốc cho uống ngay, uống nhà thuốc này không hết, đổi sang nhà thuốc uống vào bệnh hết ngay. Ba nói: “cứ lên nhà thuốc Bác ấy mua, uống 1,2 liều sẽ dứt bệnh”. Cứ thế mình lớn lên với sự lao lực, sự cho đi vô điều kiện của Ba Má, mỗi khi bệnh là bị ám ảnh bởi cái mùi thuốc Tây nồng nặc, với cái ói ra ói vào những viên thuốc trơn, nặc mùi. Vì thế Ba toàn giúp mình lấy ngón tay cái đẩy viên thuốc vào tận cổ họng. Nhớ những lúc ho nhiều, uống thuốc không hết. ba cố gắng lặn lội kiếm tiền chở con đi chích thuốc.
“Nhớ mua thuốc đau bụng …… để sẵn, khi đau uống 2 viên vào cầm ngay con ạ” trước khi chuẩn bị lên xe đò xa nhà đi học được Ba kê toa cho luôn. Nhưng anh/em trong nhà không thấy ai khỏe cả, ai cũng có bệnh. Những triệu chứng bệnh giống nhau. Trong nhà có 3 anh em mổ ruột thừa, 4 người đã được cắt abidan, đau nhứt, tê tay chân, viêm họng mãn tính, tim, thận, tiểu đường,…ngay cả Ba, sau 10 lần xạ trị để chống chọi lại căn bệnh ung thư đại tràng Ba vẫn dùng thuốc tây nhiều lắm. Ba bị mất ngủ lâu năm, ba đi mua thuốc ngủ 4 khấn, người ta dặn chỉ được uống 1 khấn (1/4 viên) mà Ba nói Ba uống hết 2 viên(8 khấn) cũng không thể ngủ.
Hình ảnh của Má những ngày cuối đời chịu bao cơn đau đầy đọa từ bệnh tật, mình sợ lắm, lúc đó thương lắm nhưng không thể giúp được. Tất cả các cơ quan đều bị bệnh, xương thậm chí còn bị mục. Má thường xuyên uống thuốc đau nhứt, 2 viên không hết đau, Má sợ hãi, chỉ biết uống thêm mấy viên nữa. Thế là bệnh thêm bệnh nặng, cơ quan này bệnh, thuốc vào cơ quan khác cũng kêu lên biểu tình. Má nằm một chỗ, Má nói Má thích ăn trứng gà. Ba luộc lần 5 quả cho Má ăn, con mới hỏi ăn nhiều quá Ba ơi, tuần ăn 2,3 quả thôi. Rồi Ba nói: “Má giờ có sống được bao lâu nữa đâu, má thích ăn gì cứ để má ăn”. Má đã cỡi bỏ lớp áo – thân xác đời này để trải nghiệm trên hành trình mới hơn 2 năm. Giờ đây, mình hoan hỉ, chúc phúc cho hành trình mới của người được vui khỏe, hạnh phúc, an yên hơn.
Thứ lỗi cho mình đã chia sẽ quá dài, nhưng tất cả mong ai đó đang đau đớn vì bệnh, đang loai hoai, lo lắng cho người thân, đã điều trị thuốc Tây mà chưa dứt, nay có duyên biết đến nhóm hãy:
Đọc kiến thức ở kho tài nguyên, làm chủ kiến thức của bản thân, vượt qua nỗi sợ và trải nghiệm rồi Bạn sẽ biết nên làm gì.
“Nỗi sợ hãi và sự thiếu hiểu biết là kẻ thù nguy hiểm nhất trên trái đất”. Đây là câu mình học được khi biết đến Anh Bui Tran Trung mình tâm đắc và ghi nhớ ngay lần đầu đọc.
Chế độ ăn uống, tập luyện là điều thiết yếu nhưng sức mạnh tâm trí, bạn hãy rèn dũa, làm giàu nó mỗi ngày.
Mình 32 tuổi: 5 lần nằm viện, tính luôn 2 lần sinh con (sinh thường mà nằm đến 6 ngày mới được xuất viện vì phải thông tiểu nhiều ngày), nhiều lần cấp cứu vì bí tiểu, tình trạng bệnh trước đây:
– Leo cầu thang mình thở không nổi, nói chuyện không ra hơi, kêu to tiếng là đau phần sau hông.
– Viêm phụ khoa nặng lắm, mình đã đặt thuốc tây, thậm chí dùng cả thuốc nam Phụ Khoa Họ Nguyễn liệu trình mấy triệu nhưng đi khám còn tệ hơn.
– Tê tay chân, mất ngủ, đi tiểu nhiều lần.
– Viêm xong đau đầu, đi nắng nhứt đầu lắm.
– Viêm họng thì liên miên, mệt, mất sức là đau.
– Hay ngứa ngáy, viêm da, ngồi đâu gãi đó.
– Nặng nhất là chứng đau sau lưng hai bên hông, mình để ý khi ăn nhiều thức ăn không tốt, nhất là sau tiêm tê để phẫu thuật thì phần dưới sau hông đau lắm.
Mình tuy chưa đủ kiến thức để gọi đúng tên các chứng bệnh trên cơ thể, chứng bệnh mà mình lê lếch đến bệnh viện BS vẫn chưa gọi tên được. Nhưng giờ đây, lắng nghe cơ thể, tôn trọng, ghi nhận và yêu thương từng bộ phận, cơ quan trong cơ thể các bạn ấy đã chỉ cho mình cách để tương tác, làm bạn yêu thương nhau trong hạnh phúc, hoà bình.
Những chia sẽ từ mình, tuy chỉ là những giọt nước nhỏ từ con suối róc rách từng chút một mỗi ngày nhưng vẫn muốn len lõi chảy qua từng nghách đá để mang đến sự tươi mát, nguồn sống cho một mầm xanh nào đó đang rất cần nước.
CẢM ƠN BẠN RẤT NHIỀU, YÊU BẠN!